Thursday, March 24, 2011

Tôi Đi Giữa Sa Mạc


Tôi đi giữa sa mạc
Từ khi tuổi học trò
Con nai nào ngơ ngác
Một mình giữa rừng khô?

Hoa bướm lượn sân cát
Mỗi cánh đậu một cành
Tôi là con sâu khác
Cuộn vào đất vắng tanh


Cũng có cô để ý
Tôi chỉ lặng làm ngơ
Người nói tôi mất trí
Tôi mỉm cười bâng quơ

Tôi đi giữa sa mạc
Ngày tháng kéo thành năm
Tình yêu không khao khát
Chỉ sống mình với tâm

Cô đơn là thần tiên
Cho hồn thơ nốt nhạc
Bài thơ viết đầu tiên
"Tôi Đi Giữa Sa-Mạc"
Hình Thái Trung
(18 Tháng 9, 2010)

1 comment:

  1. Có người nói là bài thơ Tiếng Thu của Lưu Trọng Lư là bài thơ có tính thơ nhất của Việt Nam. Bài thơ chỉ vỏn vẹn 9 câu:


    Em không nghe mùa thu
    Dưới trăng mờ thổn thức ?
    Em không nghe rạo rực
    Hình ảnh kẻ chinh phu
    Trong lòng người cô phụ ?
    Em không nghe rừng thu,
    Lá thu kêu xào xạc,
    Con nai vàng ngơ ngác
    Đạp trên lá vàng khô ?


    Một lần nhóm làm thơ tôi tham dự bàn về "con nai vàng ngơ ngác". Tối về tôi tự nói hay là mình làm một bài thơ dựa trên câu này? Nếu vậy thì chữ nào vần với chữ "ngác"? Chữ "sa mạc" nghe cũng là lạ. Thế là tôi viết nháp đoạn đầu của bài thơ.

    ReplyDelete