Wednesday, January 19, 2011

Ghế Đá Công Viên (Đầu Xuân)

Tôi ngồi trong công viên
Nghe ghế đá kể chuyện
Nụ cây nắng mới lên
Mùa xuân lại vừa đến.


Tối qua mưa phùn tới
Ghế sạch như mùa mới
Ghế kể, giọng im câm
Những chuyện tình bao năm.


Có đôi tình thật già
Xuân đến họ đểu ra
Mỗi năm ghế đợi chờ
Mừng thấy họ hôm qua.


Năm trước có cô gái
Ngồi khóc cầm lá thơ.
Năm nay cô vui lại
Tủm tỉm đánh điện thơ.


Lâu lâu có đôi chim
Xuống giỡn trên ghế đá.
Đôi khi có đôi tim
Hôn nhau vào cõi lạ.


Ngồi đây nghe ghế mãi
Vợ tôi từ xa lại
Giọng cười như xuân trẻ
Chào ghế, khi khác nhé.


(14/12/2010)

Hình Thái Trung

3 comments:

  1. Tôi làm bài này khi ngồi trên xe lửa một ngày mùa đông. Xe dừng đến một trạm. Khi xe lửa lại đi, tôi ngẩu nhiên ngước mắt nhìn qua kiếng thì thấy một chiếc ghế dài phủ đầy tuyết, dĩ nhiên là không có ai ngồi. Lúc đầu tôi định làm một bài thơ về chiếc ghế mùa đông. Nhưng vì tôi mới làm một vài bài thơ về mùa đông (chưa đăng), nên tôi chuyển ra ghế mùa xuân.

    ReplyDelete
  2. Một người bạn (anh Thắng) có gởi cho tôi cảm nghĩ của anh. Anh cho phép tôi đăng lại:
    --------
    Thơ hay quá và hình thì quá đẹp
    Quyện với nhau như bức họa hài hòa
    Trứơc mắt ta đầy xuân cỏ lá hoa
    Rộn chim hót và thì thầm gió thổi
    Cánh bướm tung bay, lòng xuân sôi nổi
    Hạt mưa rơi đọng lá nhỏ long lanh
    Ánh nắng lung linh mờ ảo bức tranh
    Đây trần thế hay thiên đường trong mộng
    Đây chiêm bao hay sự thật nơi trần
    Tà áo ai hồng phủ diụ đôi chân
    Thật em đó, hay muà xuân nữ chúa
    Em đến vì xuân hay vì bài thơ mới
    Để ngập ngừng, chân ta không bước tới
    Biết muôn đời người đẹp chẳng nghe ai
    Ghế đá công viên thơ đợi em hoài
    Sao em lại chọn ngồi trên băng gỗ?
    -------------------

    ReplyDelete
  3. Không ngờ bài này làm nhiều bạn tôi nổi hứng quá. Một người bạn trong Club Làm Thơ, Châu NV, đã gởi tôi bài này rất hay. Châu cho phép tôi đăng lên:

    -------
    Ghế Đá Mùa Đông

    Giữa mùa đông trời đang cơn bảo tuyết
    Se buốt lòng thương phận ghế đơn côi
    Nhìn không ra trời bên ấy xa xôi
    Nào đâu có hạt mưa rơi trên lá

    Mịt mù xa một vùng trời trắng xóa
    Người bên đường khăn quấn, áo kéo cao
    Lưng cong cong tay xúc tuyết cho mau
    Tim “sôi nổi” đập nhanh nghe thình thịch

    Nắng hãy đến vói sang nơi tịch mịch
    Cho vạn vật rời khỏi chốn giá băng
    Định rõ nha, phương hướng ở trần gian
    Thực tế đó, ôi sao thực tế quá!

    Có đôi lúc tưởng mình lá ghế đá
    Chỉ ngồi chờ khỏi phải tốn công lo
    Thế gian này trời cao đã định cho
    Mổi một vật đều có riêng kiếp số

    -------

    ReplyDelete