Mưa rơi lưa thưa Trên thành phố buồn Giọng hát ai buồn Nhòa với cơn mưa Mưa rơi dây dưa Dài như cuộc đời Như tình xa xưa Mưa buồn chơi vơi Ai đứng dang tay Hứng mưa vào mình Như người giữ tình Tình luồn qua tay Cục đất ngoài mưa Tan thành trăm ngàn Một lần tình lừa Bao giờ tim tan? ... (đọc tiếp) |
(1984)
Bài thơ trọn được đăng trong sách máy "Một Con Cóc cho Việc Nghĩa". Tiền thu bán sách sẽ được dùng cho việc nghĩa. Mời các bạn ủng hộ.
Bài này tôi viết thời còn sinh viên. Năm đó là năm 1984, tôi cho đăng bài này trên Đặc San Thân Hữu (83-84) của hội sinh-viên trường UICC (University of Illinois at Chicago Circle - trường này bây giờ đổ tên là UIC).
ReplyDeleteTôi nói là cho đăng là vì tôi là phó hội trưởng, cùng nằm trong ban biên tập. Bài mình hay dở gì cũng cho đăng tuốt cả!
Đây là bài thơ đầu tiên mà tôi làm như là một bài "thơ ca", thay vì "thơ đọc". Thay vì đọc bài thơ trên, mời các bạn "ca" xem sao. Hồi tôi làm bài nầy, tôi không đọc, mà tôi ngân nga để tìm chữ, tìm vần. Người xưa ngăm thơ, bây giờ mình "ca" thơ!
ReplyDeleteTiếc rằng nhạc lý tôi rất dở. Nếu không tôi thử phổ nhạc xem sao.
Mưa và buồn thì nhiều người làm thơ lắm. Đặc biệt là bài thơ Mưa Rơi của Hoàng Ngọc Ẩn, được Anh Bằng phổ nhạc.
ReplyDelete