Một lần tôi buồn
Tôi đi lang thang
Tuyết lả lơi buông
Trên vỉa hè tan
Nỗi buồn không cớ
Như cơn gió bay
Như nhung như nhớ
Biết mà nhớ ai?
Tôi đi một mình
Nhìn lại bước đi
Tuyết giữ chân hình
Rồi gió xoá đi
Tôi tới rãnh nhỏ
Nhìn qua bên cầu
Như đây như đó
Ló nụ xuân đầu
Tôi theo hoa xuân
Hoa thơm mơn mởn
Cặp chim vũ luân Ríu rít đùa giỡn
Một cơn gió mạnh
Ngừng tiếng chim ca
Rung hoa trên nhánh
Làm thành mưa hoa
Tôi thấy mơ hồ
Hình như hình như
Bóng ai hư vô
Để tôi tương tư
Tôi đến bờ sông
Nắng cao chói hè
Con đường đi rong
Rù rì tiếng ve
Tôi cởi áo ấm
Để dưới tàng cây
Nhìn trời xanh thẳm
Mơ theo cụm mây
Thấy cô tóc đen
Ngồi ở đàng xa
Tôi lại làm quen
... Và thời gian qua
Qua nhiêu là phút
Qua nhiêu là giờ
Ngày tháng qua vụt
Mấy mùa qua mơ
Tôi tìm được người
Mùa thu lá bay
Lang thang đường đời
Có người nắm tay
|
Mùa đông Chicago thông thường là đến cuối tháng Ba. Tháng Tư năm ngoái, sáng ngủ dậy tự nhiên có một cơn tuyết nhỏ. Tôi nghĩ đó là cơn tuyết đông cuối cùng. Tôi đi ra ngoài vĩa hè để lấy báo sớm mai. Khi bước vô nhà, nhìn lại thì thấy dấu giày mình in trên tuyết. Tôi thấy sao giống dấu chân của một người đi lang thang quá.
ReplyDelete