Mặt trăng đẹp quá, tên em Nguyệt
Anh biết em từ thuở lên măng
Sài-Gòn nóng cháy, da em tuyết
Chẳng giám khen em, chỉ khen trăng
Anh nhớ tóc em không suối thẳng
Mà lại quăn quăn như sóng lòng
Người em không cao, nhỏ xinh xắn
Em như búp bê nhiều người trông
Lông mi cong và mắt em đẹp
Dịu dàng nhìn lấy thằng bạn anh
Hai đứa học thương còn khép nép
Để mấy thằng anh chọc tinh ranh
Anh qua đây biết bao năm tháng
Giờ nghe thuyền em chìm biển Đông
Biển Đông mặt trăng vẫn soi sáng
Mộ nước, em, Nguyệt, mãi trẻ trung | |