Bạn ơi nếu chẳng vội vàng
Ngồi đây tôi kể chuyện chàng gặp ma
Chuyện này ngày xửa ngày xưa
Khi rừng u ám, quỉ ma thường tình
Chàng tiều phu sống một mình
Ngày vào rừng đốn củi rinh về làng
Người làng ai cũng thương chàng
Mặt mày xấu xí, cơ hàn nghèo tơi
Nhưng lòng tốt bụng giúp người.
Chàng tìm vợ những năm trời không ra
Chàng buồn làm bạn cỏ hoa
Chim ca, vượn hú, nắng loa khoé rừng
Một hôm theo mãi gót chân
Ngạc nhiên tới chỗ chưa từng người qua
Nước sình, mùi thúi, khí tà
Nhưng chàng lại thích vì là quạnh hiu
Chàng ngồi từ sáng đến chiều
Cho khi trăng đến, sương liêu trai mờ
Bỗng nhiên rợn gáy, ai sờ?
Một nàng áo trắng phất phơ! Chòng chòng
nhìn chàng, đôi mắt không tròng
Chàng nhìn nàng quỉ nhưng không sợ gì
Chuyện rằng sau lễ vu quy,
Chồng cô bắt tội cô vì hết trinh
Bao lời cô cố thanh minh
Cuồi cùng cô trốn một mình rừng sâu.
Người đồn cô chết u sầu
Hồn trần vất vưởng không đầu thai suông
Chàng trai lẳng lặng cởi truồng
Cởi trần nàng quỉ nằm buồn lặng yên
Một đêm trời đất đảo điên
Cho khi trăng đỉnh, ánh xuyên bãi tình
Hai thân quyện lấy bên sình
Chàng trai toại nguyện mất trinh được rồi
Bãi sình xùi bọt lên hôi
Nơi nàng qủi kéo chàng lôi xuống đầm
Chàng trai mất tích bao năm
Một hôm người tới tát đầm khai hoang
Họ tìm ra xác của chàng
Xác chàng không rữa, nguyện toàn xanh tươi
Chết chìm là chết rợn người
Nhưng chàng như ngủ, miệng cười toại mơ |
|
Những buỗi chiều tôi và vợ tôi thường xem băng trước khi đi ngủ. Một hôm coi Paris By Night, nghe ông Ngạn nói về một lần ông đi show thấy một người đàn bà làm ông có hứng viết một câu chuyện ma. Nghe ông Ngạn làm tôi có hứng viết một bài thơ ma.
ReplyDelete