Chàng và nàng đôi bạn trẻ
Họ chơi với nhau có lẽ hơn năm
Tình cảm họ dần thêm đầm
Nhưng tình đó họ giữ câm không nói
Họ là tình đầu còn mới
Mới lớn lên tình cảm hỏi với ai?
Nói yêu sao cho khỏi sai?
Lỡ nói sai, lỡ giận, tài nào gỡ?
Rồi một xuân, sau hội chợ
Họ ra gốc công viên, sợ người thấy
Trời xanh cao, không mây mấy
Chim trên cành líu lo đấy nguồn cảm
Chàng trai lấy hết can đảm
"Anh hôn tay em, đừng cấm anh nhé"
Cô gái thẹn thùng nói khẽ
"Môi em đây không hôn, đế hôn tay?" |
|
Bài thơ này tôi viết theo kiểu câu 6-8, vời chử cuối của câu 6 vần với chữ 6 của câu 8. Nhưng khác với thơ lục bát thuần túy, tôi dùng cả vần bằng lẫn vần trắc. Ngoài ra,
ReplyDeletetôi cũng không theo luật bằng trắc trong câu ("Nhất Tam Ngũ bất luận, Nhị Tứ Lục phân minh"). Tôi để tự do.
Bài thơ như thế bớt du dương hơn nhiều, nhưng ngược lại giống giọng kể chuyện hơn chút.
Bài thơ nay dựa trên một chuyện tiếu lâm (không đề tên tác giả) mà bạn Tường Khanh đã gỡi cho tôi. Cười xong, tôi nghĩ hay là mình đối câu chuyện thành một bài thơ? Cám ơn bạn Tường Khanh nhé.
ReplyDelete